"Dì ơi, đằng kia là con gì vậy? Chỗ kia nữa, là cái gì vậy dì?"…
Đã bao lần như thế, tôi muốn được một lần nữa về quê ngoại, trên con tàu tuổi thơ.
Ngày nhỏ, tôi luôn được dì đưa về quê ngoại bằng tàu hỏa. Có lẽ vào thời điểm đó, tàu hỏa là phương tiện thông dụng nhất. Tôi còn nhớ, một ngày trước lúc lên tàu về quê ngoại, mẹ chuẩn bị cho tôi nhiều thứ lắm. Nào áo quần, sữa, bánh kẹo... Sáng, tôi hí hửng cùng dì ra tàu. Quay lại vẫy chào ba, trong tôi - cô bé 6 tuổi lúc đó - rất háo hức để khám phá những điều mới lạ. Dì kể cho tôi nghe rất nhiều thứ. Đôi mắt tôi cứ tròn xoe, gật gù nghe những điều dì kể, tỏ ra am hiểu lắm. Khi đi qua những cánh đồng lúa xanh mơn mởn, trải dài tít tắp, dì nói về những hạt lúa ở đây là mồ hôi, nước mắt của các bác nông dân, tôi nhanh nhảu nói: "Cháu biết rồi dì ạ....". Trên nền trời xanh là những cánh cò trắng, tô điểm cho cánh đồng xanh thêm sắc màu. Thi thoảng trên cánh đồng, tôi thấy các cậu bé ngồi trên lưng những chú trâu chơi đùa. Và những ngôi nhà san sát nhau, bên cạnh đó là những loài hoa đủ màu sắc mà tôi chưa thấy bao giờ.
Hôm nay, tôi 20 tuổi, dẫn thêm cậu em trai cao lều nghều về quê thăm ngoại. Khác hồi trước, tôi sẽ tíu ta tíu tít vẫy chào ba, bây giờ tôi chỉ mỉm cười chào ba, ghi nhớ những lời ba dặn.
Nhớ ngày còn bé, thỉnh thoảng được ba cho ra ga xem tàu hỏa. Rất nhiều đường ray cứ đan xen nhau. Những con tàu, người đi, người tiễn, cứ nườm nượp, ồn ã. Tôi đưa tay chỉ cho ba thấy: "Kìa ba, con tàu dài nhất đang chuyển bánh. Nó đi đâu vậy ba?". Ba bảo những con tàu chở mọi người đến những chân trời mới, nơi mà họ có thể thực hiện ước mơ của mình. "Con cũng rất thích đi tàu ba ạ!".
Bây giờ, khi đã khôn lớn, mỗi lần đứng trước sân ga, trong tôi luôn tồn tại một cảm xúc khó tả. Hôm tiễn anh đi học, tôi thấy một người mẹ không giấu được nước mắt của mình khi chia tay cậu con trai đi học xa, rồi hình ảnh người vợ tiễn chồng lên tàu. Tất cả những điều đó gợi lại trong tôi những kỉ niệm của một thời thơ ấu.
Cô giáo của tôi từng nói rằng, đối với một số người, chuyến tàu làm họ khó chịu, riêng đối với Liên và An trong truyện Hai đứa trẻ của nhà văn Thạch Lam, chuyến tàu đêm là phần kí ức đẹp nhất về Hà Nội, Hà Nội xa xăm, Hà Nội sáng rực, vui vẻ và huyên náo.
Nhà tôi nằm cạnh sân ga, thỉnh thoảng tôi lại được nghe tiếng còi tàu. Mỗi lần như thế, tôi muốn được một lần nữa về quê ngoại, trên con tàu tuổi thơ. Con tàu tuổi thơ chở đầy những kí ức đẹp. Con tàu tuổi thơ nâng cánh cho những ước mơ của tôi bay xa và bay cao hơn nữa.