Tạo hóa ban tặng cho con người đủ đầy bốn mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông với nhiều sắc màu rực rỡ. Nhưng có lẽ mùa Xuân được con người ưu ái hơn cả. Chẳng thế mà, bao nhiêu mỹ từ đẹp đẽ đều dành tặng hết vào Xuân. Mùa Xuân là mùa của tuổi trẻ, mùa của sự hân hoan nồng ấm, mùa rạo rực căng tràn trong lồng ngực. Và là mùa của những yêu thương ngọt ngào.
Nhưng với tôi, mùa Xuân làm nên những điều kỳ diệu! Điều kỳ diệu bắt đầu từ khu rừng bạch đàn sau nhà. Chẳng thể ai ngờ mới mùa đông lá trút sạch, để lại những cánh tay khẳng khiu, vậy mà Xuân vừa chớm, rây rắc một vài đợt “ngọc” thì cây bừng tỉnh đầy sức sống. Lũ chim tránh rét về ngang khu rừng líu lo không ngớt. Một kẻ vốn thích ngủ nướng như tôi cũng không cưỡng nổi cảnh đẹp mùa Xuân mà bật dậy sớm mỗi sáng để đón không khí ban mai trong trẻo, mát lành. Xuân rón rén về mang theo muôn vàn tia nắng ấm áp rải rắc bên hiên, đượm lên ánh mắt nhòa lệ của bà thương người con út mãi mãi không về trong chiến trận năm xưa. Ngõ trước ngõ sau, mẹ dọn dẹp cỏ dại, cơi nới gọn gàng để đón những bước chân con cái ở xa về. Xuân vỡ òa trên từng cái ôm run rẩy, những giọt nước mắt nhớ nhung thấm vào vai áo mẹ. Thoảng trong mùi nắng mới là mùi hương trầm mỏng manh quấn chặt vào nhau trên bàn thờ tổ tiên. Những người con xa quê, trở về, kéo va li chầm chậm, thong thả đón nhận mùi mùa mới.
Mùa Xuân có Tết. Và Tết thì luôn dệt nên những ký ức rất đẹp trong tim mỗi người, cho dù nghèo đói hay giàu sang. Để rồi khi qua tuổi thơ, mỗi lần Tết đến lòng lại bồi hồi nhớ những điều xưa cũ. Là những lần níu gấu áo mẹ đi trong phiên chợ Tết quê. Là đòn bánh tét bé xíu cha gói thêm trong chiều ba mươi lủng lẳng trên vai đi tung tăng khắp ngõ xóm. Là tấm áo mới mẹ mua cho bằng số tiền đôi gà nhổ giò bán vội. Đơn giản vậy thôi, mà lòng lúc nào cũng lâng lâng hạnh phúc. Trong lòng Xuân, Tết về như thể được yêu thương và ưu ái hơn. Khoảnh khắc bình dị thân thương ấy, bây giờ khó có thể tìm lại được.
Nếu không có Tết thì chắc rồi con người chúng ta lại mải mê quay cuồng với công việc, với mưu sinh thường nhật. Ý nghĩ về bên gia đình mùa Xuân liệu có mấy ai thực hiện được? Vậy mà mùa Xuân làm nên điều kỳ diệu ấy. Mùa Xuân làm cầu nối những cuộc đoàn viên gia đình đầm ấm. Trong thời khắc ngày cuối cùng năm cũ, những đứa con lại phụ giúp mẹ cha lặt vặt chuyện nhà, chuyện ngõ. Cọ rửa lư hương trên bàn thờ, hay bộ ấm chén giăng mắc đầy mạng nhện, che chắn lại mái chuồng gà phòng khi trời lạnh. Nhớ về những phút giây đó tôi luôn muốn thời gian chầm chậm lại. Một năm trôi qua hơn ba trăm ngày, dễ gì ta có những phút giây như thế này với gia đình? Ngồi nấu bánh cho cha, vài cơn mưa phùn lây rây thấy lòng mình nhẹ nhàng, thảnh thơi, buông bỏ hết mọi ưu phiền, nhọc mệt suốt một năm lao động, suốt những ngày vì mưu sinh.
Khi phút giao thừa vừa điểm, những cuộc điện thoại, những dòng tin nhắn thay nhau gắn kết tình yêu thương. Như thể nếu không có mùa Xuân, nếu không có Tết thì những tâm tình ấy khó có thể bật ra trong lòng, ngay cả những ai khó mở lòng nhất. Tin nhắn chúc mừng năm mới, mọi sự bình an. Những cuộc gọi nói chuyện chúc mừng điều tốt đẹp đầu năm. Bao nhiêu tin nhắn bấy nhiêu niềm thương yêu tràn ngập hương thơm của ngôn từ, của sự đẹp đẽ tinh khôi nhất như thể chúng ta vẫn chưa từng hờn giận nhau, chưa từng buồn đau vì nhau, chưa từng đố kỵ vì nhau.
Điều kỳ diệu của mùa Xuân là từng thời khắc, là sự yêu thương, là sự đồng cảm, sự bao dung tình người vô bờ bến. Mùa Xuân dệt nên bao ý niệm đẹp đẽ vào trong lòng mỗi người sự an vui, bình yên. Và tiếp thêm sức sống ngập tràn bao ước vọng, đợi chờ vào một tương lai sáng lạn hơn.