Như ai đó đã nói “Có đi qua những ngày mưa mới yêu hơn những ngày nắng”, ta chia tay tháng Ba mưa dầm, ẩm ướt để đón tháng Tư đầy nắng gió chơi vơi. Nghe đâu đây lời bài hát “Tháng Tư về” của Nhạc sĩ Dương Thụ thấy trong lòng bâng khuâng, xốn xang đến lạ: “Tháng tư về, gió hát mùa hè, có những chân trời xanh thế/ Mây xa vời, nắng xa vời, con sông xa lững lờ trôi”.
Tháng Tư đến nhẹ nhàng với những tia nắng vàng hanh hao và những cơn mưa rào bất chợt. Đường phố được gột rửa sạch sẽ tinh tươm. Nắng làm hồng thêm đôi má thiếu nữ. Chợt ngẩn ngơ nhìn những cánh hoa rơi. Những cánh hoa sưa trắng mỏng manh đã bay theo gió. Những bông hoa xoan tim tím vô tư nở, vô tư buông lặng lẽ bên đường. Hoa gạo không còn thắp đỏ một khoảng trời… Trong mỗi góc phố giờ là sắc trắng tinh khôi của hoa loa kèn, và đâu đó trong tháng Tư bâng khuâng đầy gió hát, nắng đang lên trong suốt dịu dàng.
Có chút suy tư man mác, phải chăng là bởi tiếc nuối thời gian đã qua đan xen trong sự chào đón cung bậc thời gian mới? Cảm xúc giao mùa cứ bâng khuâng, chống chếnh, như uống cạn men say của đất trời. Mây trắng, nắng vàng cao dần lên đẩy chân trời xanh về xa lắm, con sông hiền hòa lững thững trôi hòa mình vào dòng thời gian đang êm ả đến. Như một bàn tay kỳ diệu nào đó nhấc tấm màn u ám của tháng Ba đi, tầm mắt ta được trải rộng. Ngút tầm mắt là cảnh thiên nhiên khoáng đạt với gió, với mây mà những con sông xa “lững lờ trôi”. Yêu sao tiết trời thênh thang mà hờ hững! Em dang tay đón nắng, đón gió, ôm trọn cả đất trời, chầm chậm cất vào tim cho yêu thương thêm đong đầy..
Tháng Tư về, con đường nhỏ quanh co thay sắc lá, trời xanh chuyển lạnh khắc khoải sang những ngày hè rực rỡ, em lặng lẽ khép hờ mi mắt, đôi môi hấp háy đợi chờ. Và em mơ: “Em mơ mơ về con đường nhỏ, quanh co lối mòn hoa dại nở, chỉ mình em bên anh bên anh…”.
Trong không gian thênh thang của tháng Tư dịu dàng, lũ trò nhỏ nô nức và trăn trở với bao bộ hồ sơ chọn trường, chọn vùng miền mình sẽ đặt chân đến; có cô cậu học trò chợt khắc khoải phút chia xa sắp đến sau những giây phút gấp gáp, khẩn trương chạm tay vào mùa thi. Tháng Tư đọng lại những ký ức ngọt ngào mà tuổi học trò sẽ cất giữ mãi trong hoài niệm. Để rồi “Nghe bâng khuâng mấy nhành hoa lựu đỏ/ Ta chia tay những ngày xuân để hát: tháng Tư về!”
Tháng Tư về, trong vắt như một tiếng cười. Chẳng còn chỗ cho sự hoài nghi. Nếu người thiếu nữ phải chờ đợi, nàng sẵn lòng chờ đợi “Nắng nhẹ nhàng, mây trắng nhẹ nhàng/ Hát giấc mơ nào xa lắm/ Em mong chờ, mãi mong chờ/ Bao nhiêu vẫn cứ đợi anh…”.
Tháng Tư về kết thúc bằng một lời giã biệt và một lời chào. Cảm ơn nhé, mùa xuân, vì tất cả những dịu ngọt đã mang. Lòng người phơi phới hướng về tương lai, về một mùa hè sẽ rạng ngời, sống động đang chờ đợi ở phía trước. Thôi nhé những bon chen, phiền muộn, bỏ lại sau lưng để bay bổng cùng hương thơm dịu nhẹ mà kiêu sa của hoa loa kèn tháng Tư…